Tôi và chồng đều là giáo viên cấp 3 ở trường điểm. Chúng tôi là những giáo viên giỏi nhiều năm được nhà trường tuyên dương cũng như phụ huynh, học sinh vô cùng kính trọng. Vì vậy, chúng tôi đặt kỳ vọng vào đứa con gái đầu lòng cũng phải giỏi giang không thua cha mẹ.. Thế nhưng khi vào lớp, con hầu như không theo kịp các bạn. Những năm đầu, vợ chồng tôi còn ráng an ủi nhau rằng con chậm một chút cũng không sao, từ từ mình kèm cặp sau

Ngoài việc lên lớp, tôi và chồng đều giảm bớt thời gian dạy thêm chỉ để kèm cặp con gái. Từ những ngày đầu nhẹ nhàng và kiên nhẫn, tôi và chồng ngày càng cáu gắt, tạo áp lực lên con, bởi dần dần hàng xóm, gia đình nội ngoại nói ra nói vào càng nhiều, những lời bàn tán dị nghị xung quanh , họ nói “ hai vợ chồng làm thầy mà không dạy nổi đứa con”. Chyện học của con cứ ngày một tệ hơn, kiến thức nặng lên từng ngày khiến con và cả vợ chồng tôi đều đuối sức
Đỉnh điểm là giai đoạn chúng tôi quyết định phải cứng rắn, dùng roi phạt nếu như con không thuộc bài hoặc không tập trung khi học. Nhiều lúc tôi rơi nước mắt không chỉ vì thương con, mà cảm thấy như mình dần đánh mất hạnh phúc gia đình khi nhìn con thì thấy e dè sợ sệt, nhìn chồng căng thẳng, suy tư vì con
